đấu phá hậu cung full

Giới thiệu nội dung Đấu Phá Hậu Cung: Thể loại: Cổ đại, trọng sinh, cung đấu, H (T_T) Editor: Fuly. Số chương: khoảng 100 chương chính văn và vài ngoại truyện. Kiếp trước, nàng bị vị hôn phu mình hết lòng yêu thương phản bội, chính tay giết nàng cùng cốt nhục. Hoa hậu Mai Phương bất ngờ đem vương miện đi đấu giá sau 1 tháng đăng quang. Về quyết định bất ngờ này, nàng hậu chia sẻ: "Trước khi đưa ra quyết định này, tôi đã phải suy nghĩ nhiều và cũng có chút tiếc nuối. Tuy nhiên, tôi tin rằng đây là quyết định đúng đắn và Mục tiêu xa hơn là phá kỷ lục full marathon của hệ thống VM là 2 giờ 53 phút 33 giây đang được Phạm Thị Huệ nắm giữ. "Tôi hy vọng trong tương lai sẽ có thêm nhiều người giống mình, khám phá ra tiềm năng chạy và chiến thắng. Hậu cung Như Ý Truyện - Tập 7 FULL (vietsub) | Phim Cung Đấu Trung Quốc đặc sắc 2018 | Coi phim mới nhất #Hậu #cung #Như #Truyện #Tập #FULL #vietsub #Phim #Cung #Đấu #Trung #Quốc #đặc #sắc. Rất mong những thông tin này hữu ích cho bạn. Xin chân thành cảm ơn. Khám Phá Mẫu Nhà TP HCM Tiền vệ 31 tuổi Văn Quyết mở tỷ số khi Việt Nam thắng Singapore 4-0, trong trận giao hữu trên sân Thống Nhất tối 21/9. Dù vắng nhiều trụ cột vì nghi mắc Covid-19 hoặc chấn thương, Việt Nam vẫn thắng tuyệt đối Singapore, nhờ công của nhiều thế hệ. Văn Quyết trở Partnersuche Für Menschen Mit Geistiger Behinderung. Contents1 Giới thiệu Truyện Đấu Phá Hậu Cung2 Danh sách chương3 Trọn bộ Truyện Đấu Phá Hậu Cung “cập nhật ngày 11/06/2023“ Trọn bộ Đấu Phá Hậu Cung Full tập được cập nhật mới nhất ngày 11/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Đấu Phá Hậu Cung 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Đấu Phá Hậu Cung Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 11/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Thể loại Cổ đại, trọng sinh, cung đấu, H T_TEditor FulySố chương khoảng 100 chương chính văn và vài ngoại truyện. Kiếp trước, nàng bị vị hôn phu mình hết lòng yêu thương phản bội, chính tay giết nàng cùng cốt nhục. Kiếp này, nàng muốn một bước lên mây, nhìn hắn cúi đầu xưng thần, giết hết tất cả những kẻ đã hại mình khi xưa. Hậu cung nguy hiểm thì thế nào? Nàng sẽ từng bước từng bước đạp bằng hậu cung, đi lên giường rồng. Hoàng thượng, người muốn đấu trí, vậy thần thiếp xin theo, chúng ta ban ngày đấu, buổi tối cũng đấu. PS Tiết lộ của tác giả Đây là một câu chuyện hài có, bi có, âm mưu có, tình cảm có. Tôn chỉ là ngược nam phụ căn bã, loại bỏ nữ phụ. 【 Phẩm cấp trong hậu cung 】Chính nhất phẩm Quý phi, Thục phi, Hiền phi, Đức PhiTòng nhất phẩm Phu Nhân Chính nhị phẩmPhi Tòng nhị phẩm Chiêu Nghi, Chiêu viện, Chiêu dung, Thục Nghi, Thục Viện, Thục Dung, Tu nghi, Tu Viện, Tu DungChính tam phẩm Quý tần Tòng tam phẩm Tiệp dư Chính Tứ Phẩm Dung Hoa Tòng Tứ Phẩm Uyển Nghi, Phương Nghi, Phân Nghi, Đức Nghi, Thuận NghiChính ngũ phẩm Tần Tòng Ngũ Phẩm Tiểu Nghi, Tiểu Viện, Lương Viện, Lương ĐễChính Lục Phẩm Quý NhânTòng Lục Phẩm Tài Tử, Mỹ NhânChính thất phẩm Thường Tại, Nương Tử Tòng Thất Phẩm Tuyển Thị Chính Bát Phẩm Thải Nữ Tòng Bát Phẩm Thải Y Danh sách chương Chương 1 Sống lại – tâm tràn hận ý【 Thượng 】 Chương 2 Sống lại – Tâm tràn hận ý 【 trung 】 Chương 3 Sống lại – Tâm tràn hận ý【 hạ 】 Chương 4 Con đường tuyển tuyển tú phong ba【 thượng 】 Chương 5 Con đường tuyển tú phong ba【 trung 】 Chương 6 Con đường tuyển tú phong ba【 hạ 】 Chương 7 Xuân sắc chốn thâm cung.【 thượng 】 Chương 8 Xuân sắc chốn thâm cung【 hạ 】 Chương 9 Thị tẩm phong ba 【 thượng 】 Chương 10 Thị tẩm phong ba 【 trung 】 Chương 11 Thị tẩm phong ba【 hạ ] Chương 12 Người cười cuối cùng【 thượng 】 Chương 13 Người cười cuối cùng【 trung 】 Chương 14 Người cười cuối cùng 【 hạ 】 Chương 15 Mưu đồ trong đêm tối 【 thượng 】 Chương 16 Âm mưu trong đêm tối【 trung 】 Chương 17 Âm mưu trong đêm tối【 hạ 】 Chương 18 Song sinh 【 một 】 Chương 19 Song sinh 【 hai 】 Chương 20 Song sinh 【 ba 】 Chương 21 Song sinh 【 Bốn】 Chương 22 Lập uy 【 một】 Chương 23 Chương 24 Lập uy 【 hai 】 Chương 25 Lập uy 【 ba 】 Chương 26 Ưu ái 【 một 】 Chương 27 Ưu ái 【 hai 】 Chương 28 Ưu ái 【 ba 】 Chương 29 Mưu vị 【 một 】 Chương 30 Mưu vị 【 hai 】 Chương 31 Mưu vị 【 ba 】 Chương 32 Công tâm 【 một 】 Chương 33 Công tâm 【 hai 】 Chương 34 Công tâm 【 ba 】 Chương 35 Công tâm 【 bốn】 Chương 36 Cung đình tranh đấu 【 một】 Chương 37 Cung đình tranh đấu【 hai 】 Chương 38 Cung đình tranh đấu 【 ba 】 Chương 39 Hậu cung tranh đấu【 Bốn 】 Chương 40 Giấu độc 【 một 】 Chương 41 Giấu độc 【 hai 】 Chương 42 Giấu độc 【 ba 】 Chương 43 Con nối dòng【 một 】 Chương 44 Con nối dòng 【 hai 】 Chương 45 Hãm hại 【 một 】 Chương 46 Hãm hại 【 hai 】 Chương 47 Hãm hại 【 ba 】 Chương 48 Hãm hại 【 bốn 】 Chương 49 Cầm ý 【 một 】 Chương 50 Cầm ý 【 hai 】 Trọn bộ Truyện Đấu Phá Hậu Cung “cập nhật ngày 11/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Leave a comment Edit FulyLúc Lục Khê rất khó coi, bởi vì khi đó bụng nàng đã lớn, một xác hai Lục Khê chết rất tuyệt vọng, bởi vì nàng vốn không muốn chết, càng không muốn con của mình Lục Khê chết rất khổ sở, bởi vì nàng chết trong con suối nhỏ ngoài bìa rừng, chết do bị người ta nhấn đầu xuống nước, chỉ chịu đựng được một lúc rồi thiếu khí chết ôm bụng, giống như có thể cảm nhận được sự chuyển động của bé con, nhưng đau đớn cùng bóng tối thi nhau kéo tới, sau một khắc, nàng bị cuốn chìm, như cuối cùng đã được giải khi chết nàng chỉ có một ý niệm, nếu thế gian này có kiếp sau, Quý Thanh An, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết không có chỗ dung cùng thế gian có kiếp sau hay không nàng không biết, nhưng bản thân nàng được sống lại lần nữa***Giây phút mở mắt ra, trong tầm nhìn là bức màn thêu sống động, tấm mành mỏng làm từ lụa Lưu Tô khiến Lục Khê có cảm giác rất quen một khắc, một nữ nhân kích động bước đến "Khê nhi con tỉnh rồi à? Người đâu, người đâu, mau bưng thuốc lên đây!"Lục Khê nghi hoặc nhìn người phụ nhân đang ôm mình, còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, nếu không phải là mơ, sao có thể thấy được mẫu thân - người đã qua đời ba năm trước cơ chứ?Nhưng tình hình trước mắt lại chân thực đến đáng sợ, tấm màn giường với hoa văn phức tạp, tinh xảo rõ ràng đập vào mi mắt, không phải là thứ mà ký ức của nàng có thể tái hiện phòng bị người mở ra, bọn hạ nhân bưng các loại thuốc bổ tuần tự bước vào, mùi thuốc nồng nặc khiến nàng không nhịn được nhíu nhíu phu nhân dịu dàng nói "Khê nhi, mau dậy uống thuốc đi, uống thuốc xong con sẽ thấy khỏe hơn."Được bà dìu đỡ, Lục Khê theo bản năng ngồi dậy, há miệng muốn hỏi bây giờ là năm nào, nhưng một chữ cũng không thốt ra dù rất muốn biết rõ tình trạng bây giờ, nhưng nàng cũng không muốn đường đột quá khiến mẫu thân hoài nghi. Nàng uống xong chén thuốc đắng chát, cau mày ngậm lấy viên mứt quả Lục phu nhân đưa tới, chân mày hơi giãn ra, rồi lại đột nhiên cảm thấy hốc mắt nong này, rốt cuộc Lục Khê cũng dám nhìn thẳng mẹ ruột của mình, khuôn mặt quen thuộc cùng ánh mắt từ ái như vậy không thể nào là giả như nàng không chết, theo thời gian lúc còn sống mà tính, ba năm trước Lục phu nhân đã qua đời rồi. Không chỉ như vậy, cả Lục phủ cũng bởi vì bị kẻ gian hãm hại mà tài sản bị tịch biên, chịu chém đầu. Tội danh là “Dối trên gạt dưới, mua bán muối lậu, khiến Giang Chiết đầy rẫy muối lậu, hao tổn tài sản của triều đình”.Cả Phủ Tổng Đốc Giang Nam hai đời hoàng triều vì vậy và tuyệt diệt, cả nhà Lục Khê cũng đều chịu tai ương duy chỉ có nàng là được người cứu nàng, cuối cùng cũng tự tay giết nàng, cùng với cốt nhụccủa bọn họ."Khê nhi, con bị sao vậy?" Lục phu nhân nhìn thấy hai mắt nàng ngấn lệ, cuống quít để đĩa mứt quả xuống, vỗ nhẹ lưng nàng "Đứa bé ngoan, có phải có chỗ nào khó chịu hay không? Nói cho nương, nương gọi đại phu đến khám cho con!"Lục Khê nắm lấy tay bà, nghẹn ngào lắc đầu "Không phải, con rất khỏe, chỉ là nhìn thấy nương, trong lòng vui mừng quá nên không khống chế được cảm xúc thôi."Lục phu nhân cũng đỏ mắt, vừa vuốt đầu của nàng, vừa nói "Đứa nhỏ ngốc này, chỉ bệnh nặng một lần, chẳng lẽ liền nghĩ rằng không bao giờ được nhìn thấy nương nữa sao?"Lục Khê lắc lắc đầu, nàng có rất nhiều điều muốn nói với bà, nhưng lời đến khóe miệng lại chẳng thốt ra được một chữ, cuối cùng khẽ gạt nước mắt, thỏ thẻ “Nương, con buồn ngủ rồi, người đi nghỉ ngơi trước đi, con muốn ngủ thêm một lát."Rõ ràng đã chết, bây giờ lại sống lại, còn được gặp người thân đã mất, tinh thần nàng bị chấn động quá lớn, cần phải có thời gian để ổn định phu nhân đáp ứng, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, sau đó mới lau nước mắt bước ra khỏi phòng.***Tốn gần nửa tháng, Lục Khê mới dám chắc rằng, nàng đã được trọng biết sao chuyện này lại có thể xảy ra, nhưng nàng xác thật đã trở lại 4 năm trước, nói cách khác, cách thời gian Lục gia bị tịch thu tài sản chém đầu cả nhà còn 1 cao nếu đã cho nàng cơ hội này, nói đúng hơn là ông trời cũng không dung thứ cho tội nghiệt mà Quý Thanh An phạm phải, muốn nàng tự hành động, khiến hắn chết không có chỗ chôn giờ Lục Khê chỉ có 2 ước nguyện, một là giữ được Lục phủ, hai là báo thù cho bản thân cùng cốt nhục của mình.***Trong trướng, đôi uyên ương đang ngập chìm trong cơn sóng tình, ánh nến chập chờn, phiêu tán khiến tiếng thở dốc của đôi nam nữ càng thêm rõ ràng, âm thanh kia như những đợt sóng, sóng sau cao hơn sóng trước, mang theo ý xuân vô ngoài tẩm cung rộng lớn, thái giám trực ban mặt không thay đổi cúi thấp đầu, thật giống như không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh gì Chỉ có hai cung nữ tuổi hơi nhỏ, liếc mắt nhìn nhau, mặt đỏ tới mang tai rối rít cúi đầu rồi lại không nhịn được len lén nhìn về phía bức màn bức rèm, chỉ mơ hồ nhìn thấy trên chiếc giường rộng lớn có hai bóng dáng đang dây dưa, mà khiến người ta khó xử hơn chính là âm thanh rên rỉ cùng tiết tấu luật đồng mà họ gây ánh nến, màn giường lay động, âm thanh của nữ nhân theo động tác ngày càng kịch liệt của nam nhân mà ngày càng cao vút, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở gấp liên tiếp cùng âm thanh mềm nhẹ xin khoan dung "Không cần, hoàng thượng, nô tì không cần. . . . . . A. . . . . ."Hai cung nữ chỉ cảm thấy đầu “ông” một cái, trong người truyền đến cảm giác xôn xao kì lạ, mặt càng ngày càng đỏ, ánh mắt nhìn nhau cũng nóng nảy hơn."Hai người các ngươi, an phận chút!" Thái giám trực ban cúi đầu quát, chỉ sợ kinh động đến người trong tẩm cung, đè nén âm thanh đến mức thấp nhất "Các ngươi đều là người mới được điều tới phục vụ nương nương, chưa từng thấy qua trường hợp lớn ta có thể hiểu được, nhưng hôm nay chỉ là hầu hạ bên ngoài tẩm cung, mà tinh thần đã không ổn định như thế, nếu như kinh động đến Vạn Tuế Gia cùng nương nương, cẩn thận đầu khó giữ được!"Hai cung nữ bị dọa đến sắc mặt trắng nhợt, vội cúi đầu xuống không dám nhìn loạn tẩm cung, Ngự Cảnh đế nặng nề thở ra một hơi, ôm thân thể nữ tử vẫn còn đang run rẩy nhưng hơi thở đã dần dần bình kia vùi mặt vào ngực hắn, vừa điều tiết hơi thở, vừa run rẩy gắt giọng "Hoàng thượng, nô tì đã nói không cần, ngươi còn giày vò nô tì. . . . . ."Vừa nói, bên môi còn phả ra sức nóng, nàng ta cách hắn gần như vậy, cơ hồ là áp sát vào trước ngực, u hương bên môi đương nhiên phun vào người hắn, khiến mắt hắn tối sầm lại."Còn nói không cần? Trẫm không nhìn ra được là nàng không cần." Môi hắn giương nhẹ, lần nữa lật người áp đảo nữ tử, một tay vỗ về chơi đùa khuôn ngực mềm mại, một tay hướng xuống tìm kiếm địa phương ẩm ướt "Thật là không thành thực."Lại một vòng hoan ái cùng, sau một âm thanh nặng nề cùng tiếng thét chói tai, Ngự Cảnh đế rút người ra. Nàng kia đầu đầy mồ hôi không ngừng run rẩy, lại thấy hắn không hề có chút mệt mỏi xuống giường, trước khi đi cúi đầu phân phó cung nữ canh cửa "Ban thưởng canh."Gò má một khắc trước còn đỏ ửng của nữ tử trong nháy mắt xám trắng, nàng ta túm chặt tấm chăn nhăn nhúm, chỉ có thể vô lực nhắm mắt Cảnh đế, người đàn ông này nhất định không có đi theo hắn đã một năm, có thể nói là người ở trong cung cùng hắn dài nhất, phi tử được cưng chiều lâu nhất rồi, nhưng một chút nhớ nhung hắn cũng không lưu lại cho làm Hoàng đế, vốn chỉ có nửa quả tim, đối với thiên hạ có lòng, nhưng đối với nữ nhân vô Cảnh đế đạp qua bóng đêm ngồi lên liễn xa, đôi con ngươi hơi híp lại còn âm u hơn cả bầu trời đêm bên ngoài. Edit FulyHoàng Lăng xảy ra hỏa hoạn, làm Hoàng đế bận xử lý chính sự, vốn không cần phải đích thân tuần du xử lý, nhưng hắn lại đã nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc nên kết thúc về dịch quán, Lục Khê bỗng cảm thấy không thoải mái, hôm sau liền bị bệnh, chẳng xuống nổi y tùy giá chẩn đoán là do tâm tình nặng nề, tích tụ trong thời gian dài, sau này cần phải điều dưỡng cẩn thận. Minh Uyên nghĩ rằng cảnh chém giết đẫm máu hôm trước dọa nàng, liền ra lệnh gấp rút chuẩn bị hồi việc tìm Thái hậu truy cứu tội trạng, dù Minh Thâm không để lại một nhân chứng nào hắn vẫn có cách bắt bà ta phải nhận xe ngựa, đầu óc Lục Khê luôn trong tình trạng hỗn loạn, tỉnh rồi ngủ, ngủ xong lại tỉnh, cuối cùng chỉ cúi đầu cầm tay Minh Uyên, cố hết sức nói một câu "Thái hậu tâm sâu kế rộng, sợ rằng sẽ không bỏ qua cho hoàng thượng dễ dàng như thế, kính xin hoàng thượng ra lệnh giữ kín tin tức, chớ để Thái Hậu có cơ hội lợi dụng nữa."Vì vậy Minh Thâm ở lại Tô Châu, tung hỏa mù rằng hoàng thượng vẫn đang tuần tra ở đây, còn Minh Uyên thì dẫn theo Lục Khê lên đường hồi đi vừa điều dưỡng, bệnh của Lục Khê cũng dần tốt lên, mấy ngày nay thấy Minh Uyên luôn chăm sóc bên cạnh, nàng quả thực rất ngạc nào giống hoàng thượng chứ? Mà giống như là . . . . . giống như là một phu quân bình thường mà bảy ngày đường, Lục Khê đã có thể đứng dậy, nàng cầm tay Minh Uyên nói " Ngày mai hồi cung, nô tì có phương pháp khiến Thái hậu không còn đường chối cãi."Minh Uyên nhìn thần sắc tươi tỉnh của Lục Khê, khẽ cười hôn một cái mi tâm của nàng "Chỉ cần nàng mạnh khỏe, thì trẫm chẳng còn gì phải lo nghĩ nữa, để nàng thử một lần cũng không sao."Vì vậy, sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, Thái hậu còn đang trang điểm thì Lục Khê đã dẫn người đến tới Thọ Khang cung .Lúc này, Tần Vũ đang tự mình hầu Thái hậu rửa mặt, bầu không khí kiều diễm cùng tình ý không kịp che giấu trong đáy mắt hiện lộ rõ trước mặt mọi tiếng động hồi cung, tư thái hung hãn, Thái hậu đoán rằng kế hoạch của mình đã thất bại, nhưng bà ta chỉ điềm tĩnh ngồi ở đó, nhìn Lục Khê cười lạnh lùng "Lục Chiêu nghi quả thực lớn mật, dù hoàng thượng có sủng ái ngươi, cũng không thể không biết phép tắc như vậy, ngươi để cung quy ở đâu? Vào Thọ Khang cung của ai gia, không thông truyền, không thỉnh an, đây là đạo lý gì?"Lục Khê chỉ điềm nhiên nở nụ cười "Chuyện cấp bách, khó có thể chu toàn mọi thứ, mong rằng thái hậu nương nương tha lỗi."Âm thanh của nàng lại lập tức trở nên lạnh lùng "Người đâu, bắt Tần Vũ lại cho ta!"Sắc mặt thái hậu trầm xuống, lớn giọng quát "Ai dám ra tay? Toàn bộ lui ra cho ta!"Ánh mắt khóa trên người Lục Khê, lạnh lùng nói "Lục Chiêu nghi ngươi thật to gan! Trên địa bàn của ai gia còn dám động đến người của ai gia, ngươi cho rằng hậu cung này là thiên hạ của ngươi à? Cút ra ngoài cho ai gia!"Lục Khê cười nhạt "Nếu Thái hậu nương nương muốn trách tội nô tì, đợi xử lý xong chuyện này rồi giáng tội cũng không muộn, nhưng tên Tần Vũ dâm loạn hậu cung này, quả thực đáng chết, nô tì được hoàng thượng ủy thác trọng trách xử lý hậu cung này, vạn lần không thể để kẻ tội nhân lọt lưới! Người đâu, mang xuống cho ta!"Thái hậu tức xanh mặt, gầm lên một tiếng "Dừng tay! Lui xuống hết cho ta! Hôm nay ai gia hôm nay phải giáo huấn vị Chiêu Nghi nương nương không biết tôn ti, không hiểu cung quy này mới được!"Tất cả mọi người cứng người tại chỗ, lại nghe Thái hậu điềm nhiên nói "Ngọc Thanh, Lục Chiêu nghi không tuân lễ tiết, vả miệng cho ai gia!""Vâng"Ma ma sau lưng Thái hậu lạnh lùng đi về phía Lục Khê, nhưng vừa được nửa đường thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng thông báo "Hoàng thượng giá lâm ——"Một bóng dáng màu vàng nhanh chóng đi vào trong điện, khí thế phi phàm, lạnh lùng nói "Ai dám ra tay?"Ngọc Thanh ma ma cũng sững sờ tại chỗ, một giây sau, mọi người đang có mặt trong sảnh vội quỳ xuống, hô to vạn Uyên lạnh lùng nhìn Thái hậu, rồi quay sang Lục Khê " Lục Chiêu nghi, tiếp tục đi.""Dạ, hoàng thượng." Lục Khê mỉm cười kêu Tiểu Thuận "Mang chứng cớ tìm được trong nhà Tần công công ra đây."Tiểu Thuận mang lên một bọc đồ, trong đó có một một lọn tóc gói trong chiếc khăn lụa trắng, một khối vải, cùng với một chiếc khăn Khê cầm chiếc khăn kia lên "Thanh Thanh Tử Khâm, dằng dặc lòng ta, lạc khoản Phương Cầm. . . . . . Nếu là nô tì nhớ không lầm, đây không phải là khuê danh của thái hậu nương nươngsao?"Tiếp theo là khối vải, dù chỉ có một phần nhỏ, nhưng cũng đủ để khiến sắc mặt Tần Vũ trắng bệch."Đan quế gấm hoa, công tượng làm ra được loại vải này đã mắc bệnh qua đời từ lâu, cách thức chế tạo cũng đã thất truyền, cũng vì cuộn vài này là độc nhất vô nhị trên thế gian. Nô tì tình cờ biết được, tiên hoàng đã tặng cuộn vải này cho nương nương hôm đăng cơ hậu vị, sao hôm nay lại ở trong tay Tần công công?"Về phần tóc, thì không cần phải nói nhiều hậu vẫn đứng im ở đó, trong lòng biết mình hành sự thất bại, nhưng vẫn ung dung, không hề hốt Vũ quỳ xuống biện bạch "Hoàng thượng minh xét! Hoàng thượng minh xét! Là nô tài si tâm vọng tưởng, tồn tại niệm tưởng không nên có với thái hậu nương nương, thái hậu nương nương hoàn toàn không hề biết chuyện này! Cầu xin hoàng thượng thánh minh, đừng nên hiểu lầm nương nương, làm ảnh hưởng đến tình mẫu tử!"Minh Uyên cười, ánh mắt chậm rãi dời sang người thái hậu “Tình mẫu tử? Nếu quả thực là tình mẫu tử, thế gian này có mẫu thân nào lại phái người đi ám sát con trai của mình không?"Lục Khê lặng yên nhìn tình cảnh trước mắt, cho Thái hậu thời gian biện Thái hậu không nói gì, nhìn bóng dáng mình qua chiếc gương vàng trên bàn nhỏ, một thân phục sức tỉ mỉ, cuối cùng mới khẽ cười nói "Cả đời ta, đầu tiên là hy sinh tuổi xuân vì một nam nhân không yêu mình, tiếp đó lại hao phí tâm cơ cho con trai nhưng chẳng hề được cảm kích. . . . . . Nhưng tiếc nuối lớn nhất, là đã cô phụ người vẫn luôn ở bên cạnh ta."Bà ta đột nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tần Vũ, quỳ xuống đất, lấy khăn tay ra tỉ mỉ lau nước mắt trên mặt hắn."Đừng khóc, là ta có lỗi với chàng, sao chàng phải khổ như vậy chứ?"Bà ta cầm tay hắn, dán lên gò má mình "Chàng xem, hôm nay chúng ta không cần phải cố kỵ gì nữa, từ nay về sau sớm chiều làm bạn, có được không?"Khuôn mặt Tần Vũ đẫm nước mắt, nghẹn ngào nói không thành tiếng, chỉ có thể run rẩy thốt lên "Người tội gì. . . . . .tội gì. . . . . ." Vì một hoạn quan như ta. . . . . ."Kiếp này ta phụ chàng, chỉ có thể dùng kiếp sau báo đáp." Bà ta nở nụ cười xinh đệp, rồi đột nhiên rút chiếc trâm nhọn đâm vào cổ mình, hương tiêu ngọc Vũ si ngốc ôm lấy thi thể thái hậu, vừa rơi lệ, vừa lấy cây trâm trong cổ bà ta ra, đâm xuống người tượng trước mắt khiến mọi người kinh ngạc đến sững sờ, ngay cả Minh Uyên cũng không thể ngờ ngoài trời bắt đầu ngả cơn Khê thở dài, chậm rãi bước tới cầm tay hắn "Trời giá rét, kính xin hoàng thượng hồi cung thôi."Hắn cầm ngược lấy tay nàng, hai người cùng nhau sóng vai đi vào màn Lộc vội vàng bước đến muốn bung dù, lại bị Minh Uyên lắc đầu cự tuyệt, hắn sốt ruột đi theo ở phía sau, nhìn đôi bích nhân trước măt từ từ bước vào màn là cuối mùa thu, nhưng bóng dáng kia vẫn dịu dàng như ngày xuân ấm áp, dù có trải qua tang thương hay mệt mỏi, vẫn luôn kiên định trong bất kỳ hoàn cảnh nói thời gian có thể xóa nhòa phiền muộn? Mỗi khi mùa xuân đến, phiền muộn lại tăng thực là Ngày ngày men say cùng bầu bạn, soi bóng trong gương dung nhan liễu bên đê xanh, cớ sao quanh năm luôn buồn thế? Cơn gió nhỏ thoảng qua tay áo, người sau có thấy ánh trăng mưa tắt gió ngừng, tất cả chuyện xưa vùi chôn trong quá khứ, có lẽ đã đến lúc bắt đầu một sinh mệnh bản thân vẫn chưa hiểu rõ lòng mình dành cho hắn là yêu hay một loại tình cảm phức tạp nào khác, lúc này, nàng vẫn chỉ có thể gắn chặt mình vào về sau này ư?Có ai có thể đoán được việc sẽ xảy đến trong tương lai chứ?Dạo bước trong mưa, Lục Khê khẽ nở nụ cười, tâm tình lúc này, quả thực mới chính thức xem như dược tái Truyện đến đây là hết, còn 2 ngoại truyện về Quý Thanh An và Lục Khê trước khi nàng trọng sinh, nhưng quả thực ta chẳng muốn edit thế này vì nói thực quá ghét tra nam. Minh Uyên im lặng đi đến Thọ Khang cung, mặc dù không lên tiếng, nhưng bước chân nhẹ nhàng, lộ vẻ tâm tình không đi qua một hoa viên, hắn tùy ý chỉ vào một cây thực vật hỏi Cao Lộc "Đây là cái gì?"Cao Lộc tập trung nhìn, không nhịn được cười mếu "Hoàng thượng chính ngài cũng không biết, đây không phải là. . . . . . Đây không phải là làm khó nô tài sao? Nô tài ngu xuẩn, sao có thể nhận biết được đây là cây thực vật gì chứ. . . . . ."Minh Uyên im lặng liếc hắn một cái, khẽ mỉm cười "Cao Lộc, ngươi hầu hạ trẫm đã lâu, suy nghĩ của trẫm ngươi đoán không đúng hết, cũng được bảy, tám phần. Nói cách khác, trong đầu ngươi nghĩ cái gì, trẫm đoán không đúng toàn bộ, cũng ít nhất có thể nhìn ra được chút đầu mối. Ngươi không biết thật hay là giả vờ không biết, chẳng lẽ có thể gạt được trẫm sao?"Lưng Cao Lộc chảy đầy mồ hôi lạnh, không chút do dự quỳ xuống, quả quyết nói "Nô tài có tội! Xin hoàng thượng trách phạt nô tài!"Minh Uyên nhìn hắn, nửa ngày không lên Lộc hay nghiên cứu thực vật, nhưng vừa rồi lại bảo mình không biết nó là loại cây gì, đơn giản là vì giác quan làm nô tài nhiều năm nói cho hắn biết, hoàng thượng không thích người bên cạnh mình quá mức thông minh. Nếu như ngươi có thể đoán được bảy, tám phần suy nghĩ của hắn, vậy liền hợp tâm ý hắn; nhưng nếu như ngươi nhìn thấu hoàn toàn, ngược lại sẽ nguy hiểm đến tính nghĩa với việc, chuyện hắn biết ngươi cũng biết, hắn sẽ cảm thấy ngươi thông minh; nhưng nếu như chuyện hắn không biết ngươi lại biết, vậy thì xin lỗi, ngươi là hoàng thượng hay hắn là hoàng thượng?Minh Uyên nhìn ra được lời của Cao Lộc là thật hay giả, cũng hiểu trong lòng hắn đang lo lắng cái gì, nói như vậy, đơn giản là do tâm tình bản thân đang vui vẻ mà cười cười "Đứng lên đi, trẫm biết chỗ khó của ngươi, gần vua như gần cọp, lời này không phải trẫm chưa từng nghe qua. Tựa như An tần vừa rồi, lúc ta thích thì sủng ái nàng ta; không thích sẽ không chút lưu tình vứt bỏ như một con cờ vô dụng . . . . . Cao Lộc , có phải ngươi cũng cảm thấy trẫm rất khó nắm bắt, biến ảo vô thường?"Lần này Cao Lộc trầm ngâm nửa ngày, mới nhỏ giọng nói "Hoàng thượng làm gì, tất nhiên tự có đạo lý, không phải là chuyện những kẻ làm nô tài như chúng thần có thể chỉ trích . Nhưng nô tài cho rằng đây mới chính là bản lĩnh của đấng quân vương, bởi vì tấn công địch khi chưa chuẩn bị, thừa dịp chúng không đề phòng mới chính là thượng sách."Minh Uyên cười ha ha "Vậy ngươi nghĩ xem vì sao trẫm lại đối xử với An tần như thế?"Cao Lộc lau mồ hôi, biểu tình đau khổ nói "Vạn Tuế Gia xin ngài tha cho nô tài đi, nô tài tuổi già sức yếu rồi, đừng làm khó dễ cái đầu đã rỉ sắt trên cổ nô tài này nữa. . . . . . Nô tài dập đầu cầu xin ngài đấy, như vậy được không?"Nói xong, hắn liền định quỳ Uyên vừa cười vừa đỡ hắn dậy "Thôi thôi, không muốn nói thì không cần nói, trẫm cũng không miễn cưỡng ngươi."Hai người tiếp tục đi đến chỗ Thái ra thì Cao Lộc cũng hiểu, An gia cùng Tôn gia ở trong triều xưa nay không hợp, khoảng thời gian trước không biết vì sao, lại không thấy đối đầu nữa. Nhưng trên triều đình, sao có thể để hai thế lực quan trọng dễ dàng thống nhất được chứ? Cái hoàng thượng muốn chính là tình trạng kìm chế lẫn nhau, tuyệt đối không thể để cán cân nghiêng về bên vị Phi tần ở hậu cung liên quan mật thiết đến thế cục triều đình, mượn sự tranh đấu giữa chúng Tần phi khích bác quan hệ hai nhà An Tôn, mới chính là mục đích thật sự của hoàng thượng.***Đêm đến, trong Cúc viện vô cùng náo tiên, Cao Lộc sai một tiểu thái giám ở Kính sự phòng tới Cúc viện thông báo, hôm nay hoàng thượng triệu tiểu chủ Tôn Duy Duyệt thị đó, thị nữ thiếp thân của Tôn Duy Duyệt chạy ngược chạy xuôi, vì muốn trang điểm lộng lẫy cho nàng ta mà tốn không ít công sức, kinh động đến cả Trúc viện bên cạnh là Thẩm Kha, nàng ta ở trong phòng tức giận nghiến răng "Thật là buồn cười, không phải chỉ là bồi ngủ thôi sao? Lại phô trương như nương nương thế, quả thật là kẻ quê mùa chưa từng thấy qua sự đời!"Nhưng hàm xúc trong lời này, cũng thể hiện rõ sự ghen tỵ và ngưỡng xuống, người của kính sự phòng đến Cúc viện, dùng thảm bao chặt người không một mảnh vải bên trong lại, mang đến Hạo Thanh cung —— tẩm cung của Ngự Cảnh đế .Khói hương trong lò lượn lờ, những chậu than đặt trong điện tràn ra cảm giác ấm Minh Uyên đi vào tẩm cung thì người trên giường theo bản năng nghiêng đầu qua, tóc đen xõa xuống, chăn chỉ bao đến ngực, lộ ra rãnh sâu như ẩn như hiện cùng đầu vai trắng nõn mượt nhìn đường cong khắc sâu kia cũng đủ để biết phần ngực nhô lên phía dưới chăn mê người đến cỡ nhẹ nhàng đẩy màn giường ra, ngồi xuống, nhìn người trong chăn đang mỉm cười yêu kiều, nàng ta khẽ kêu một tiếng "Hoàng thượng". Đôi môi đỏ thắm, màu da trắng nõn, môi Tôn Duy Duyệt khẽ hé mở, hơi thở thơm như hoa lan, quả thực là cực kỳ mê người."Chuẩn bị xong chưa." Ngón tay Minh Uyên chậm rãi chạm vào cằm nàng ta, khẽ nâng lên, nhìn nàng ta hơi khẩn trương duỗi lưỡi liếm liếm môi dưới, đầu lưỡi nhỏ nhắn linh hoạt, cánh môi kiều diễm mềm mại, trong mắt hắn thoáng qua một tia sáng nhạt."Nô tỳ. . . . . . chuẩn bị xong." Nàng ta nhẹ nhàng nói, e lệ ngước nhìn Uyên nhíu mày "Nếu đã chuẩn bị xong, vậy. . . . . . giúp trẫm thay quần áo đi."Tôn Duy Duyệt không chần chờ, nhổm người ngồi dậy, theo động tác, chăn gấm đỏ thẫm trượt xuống khỏi thân, khiến hai luồng tuyết nhũ hé lộ trong không khí. Nàng ta cúi người quỳ gối trên giường, chăn xếp ở giữa hai chân, che khuất nơi mềm mại, chỉ mơ hồ thấy được một vùng cỏ non xanh tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng lướt qua ngực hắn, giải thoát cho từng nút một, sau đó cởi từng lớp áo nhanh, trên người của hắn liền trần trụi như nàng Uyên không động đậy, mặc cho nữ nhân trước mặt muốn làm gì thì làm, cười tà tà một tiếng "Hôm nay trẫm có chút mệt mỏi, không muốn động, ngươi tới đi."Tôn Duy Duyệt không chút do dự. Trước khi vào cung, phụ thân nàng ta đã bỏ ra rất nhiều tiền mời những tú bà có kinh nghiệm nhất trong các thanh lâu nổi tiếng ở Kinh Thành, dạy dỗ nàng ta nên hầu hạ hoàng thượng như thế nào. Mặc dù nàng ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ nhưng đối với chuyện phòng the lại vô cùng tinh ta nhích từng chút đến trước mặt hắn, theo động tác của thân thể, vùng ngực tuyết trắng hiển lộ trong không khí, rung động không ngừng, hai điểm đỏ tươi giống như có chứa ma lực khiến người ta không thể rời ta cởi chiếc chăn trên người, lộ ra vườn hoa bí mật sâu thẳm, bộ lông trơn bóng, càng nổi bật trên vùng da thịt tuyết trắng."Hoàng thượng. . . . . ." Nàng ta nhẹ nhàng nỉ non, đưa tay nắm lấy bàn tay to của hắn, đặt lên ngực Minh Uyên không động đậy, nàng ta liền bớt căng thẳng đè tay của hắn xuống, khiến vùng tuyết nhũ nở rộ như một đóa hoa. Tôn Duy Dyệt ưỡn ngực, ngọc nhũ khẽ run, đôi môi đỏ bừng đầy sức đôi mắt hắn ngày càng tĩnh mịch, nàng ta dứt khoát buông tay hắn ra, dùng ngón tay nhỏ của mình nắm lấy phần đỉnh nhọn trên tuyết nhũ, nhẹ nhàng xoay tròn, sau đó vân vê đó, nàng ta ngồi lên người hắn, từ hầu kết bắt đầu hôn xuống, dừng tại vùng ngực căng đỉnh nhỏ nổi lên này vừa cứng rắn lại nhạy cảm, nàng ta thè lưỡi khẽ liếm, sau đó ngậm vào, mút lấy khiến hai đầu nhỏ ướt hôn ngực hắn, vừa xoa nắn ngực mình, Tôn Duy Duyệt thậm chí còn ưỡn ngực, dùng hai đóa hồng mai của mình đi vuốt ve thân thể hắn, sau đó dùng phần ướt át dưới thân nhẹ nhàng ma sát phần cứng rắn của một lớp vải mỏng, nàng ta có thể cảm nhận được phần nóng rực hơi run Uyên nhìn nàng ta mở rộng hai chân, giờ phút này đang nhẹ nhàng ma sát, chạm đến phần lửa nóng của hắn, sau đó nhanh chóng cách ra. Phần ướt át xuyên thấu qua lớp vải nhuộm lên phần nóng bỏng cứng rắn của theo động tác này, phần tuyết nhũ đung đưa ngày càng kịch ta ôm hông hắn năn nỉ "Hoàng thượng, xin người. . . . . .động đi mà. . . . . ."Âm thanh kia giống như sắp Uyên mỉm cười khẽ nói bên tai nàng ta "Trẫm thấy ngươi đang chơi rất vui vẻ mà? Sao hả, muốn trẫm động à?""Chỗ này của nô tỳ ngứa. . . . . . Hoàng thượng xin giúp nô tỳ đi. . . . . ." Nàng ta nức nở, kéo tay hắn chạm vào nơi tư mật của mình, ở đó xuân thủy lan tràn, hết sức khó Uyên hài lòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng ta, dễ dàng tìm được phần nhụy hoa phía trước, khẽ vân vê, lúc nhẹ lúc nặng, lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng mạnh tay khiến nàng ta lên thiên thời, hắn còn ngậm lấy phần đẫy đà, mút lấy phát ra tiếng “chậc chậc”, còn dùng răng khẽ cắn."Thoải mái không?""Thoải mái. . . . . . A, a. . . . . ."Nàng ta ngửa đầu rên rỉ, cảm thụ phần khoái cảm đến từ nhũ hoa. Hai nơi nhạy cảm đều bị xâm chiếm, như có muôn ngàn lớp sóng không ngừng tràn ra, cảm giác tê liệt lan rộng tứ lưỡi nóng bỏng, ngón tay linh hoạt, giống như muốn mạng mẽ tạo ra xuân triều trong cơ thể Tôn Duy Duyệt, khiến toàn thân nàng ta run cuộc, dưới kỹ xảo của hắn, trước mắt nàng ta chợt trống rỗng, hạ thân không ngừng tuôn ra xuân thủy, nhiễm ướt phần chăn dưới người cùng quần của ở thời khắc nàng ta thất hồn lạc phách, hắn chợt ngẩng đầu lên, sau một khắc, không chút do dự chen hai ngón tay vào, động tác nhanh gọn, cánh hoa mềm mại cũng bị chen ra, hai bên trong ngoài nếp gấp đỏ tươi, đều là thành quả do hắn trêu đẩy nàng ta xuống, ép chân thành hình chữ đại, chăm chú nhìn đóa hoa dưới thân nuốt trọn ngón tay mình, giống như miệng của một con thú nhỏ không biết thoả mãn, cứ mãi mở rộng nghênh đón đâm sâu hơn, thấy một tia máu rỉ ra, trán người đang mê ly rên rỉ dưới thân nhẹ chau lại, vừa như vui thích vừa tựa như khổ sở. Phần đỏ tươi đối lập với màu da tuyết trắng, có một loại lẳng lơ mị hoặc nói không nên độ của hắn càng lúc càng nhanh, càng về càng giống như muốn giết chết nàng ta, cuối cùng nàng ta thét lên, tiểu huyệt run rẩy không ngừng. Nếu không phải tự thân trải nghiệm, có lẽ Lục Khê sẽ không bao giờ có thể ngờ rằng, trượng phu Qúy Thanh An ôn nhu như ngọc của mình lại là một gã táng tận lương tâm như vậy. Hắn vì vinh hoa phú quý mà nhẫn tâm dìm chết nàng cùng đứa con trong bụng. Gia tộc bị hãm hại dẫn đến nạn diệt vong, bản thân thì bị chính người đàn ông cùng chung chăn gối lừa gạt, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn… có thể nói kiếp trước Lục Khê thật sự rất thê thảm. Minh Uyên hắn nhìn thấu hậu cung, biết lợi dụng những con cờ trong hậu cung để chơi một ván lớn với đương kim thái hậu. Từng đường đi nước bước của mỗi quân cờ đều được hắn tính toán rất cẩn thận, duy chỉ có một quân cờ dường như đi lệch khỏi quỹ đạo mà hắn nghĩ – Lục Khê. Người con gái mới vào cung này là quân cờ được thái hậu nhắm tới, nhưng Minh Uyên cảm thấy nàng rất khác. Cảm giác khang khác đó làm hắn cảm thấy tò mò và thú vị. Cứ như vậy, Minh Uyên như một con báo nhẹ nhàng vờn quanh con mồi Lục Khê. Nhưng không biết tự lúc nào, Minh Uyên đã bị thu hút bởi con mồi bé nhỏ này. Trước mặt Minh Uyên, Lục Khê luôn là một cô gái nhỏ vô tư, yêu hắn bằng cả trái tim, có chút nhút nhát, e lệ của thiếu nữ. Nàng không làm những điều to lớn, chỉ đơn giản là luôn đốt đèn chờ hắn mỗi đêm mặc dù không biết hắn có đến hay không, hắn ở bên phi tần nào, mỗi sáng tiễn hắn ra cửa, nàng luôn là người đứng nhìn theo bóng lưng của hắn với một đôi mắt lưu luyến khôn nguôi. Nàng vì biết hắn thích mùi hương ngọc lan, mà lặng lẽ trồng khóm hoa ấy, còn đích thân đi nhặt từng cánh hoa bỏ vào túi thơm tự tay nàng may để tặng hắn. Nàng vì hắn, chấp nhận đối đầu với thái hậu, chấp nhận mang tiếng xấu chốn hậu cung… đến cuối cùng hắn lại không thể tin tưởng nàng, không thể bảo vệ hài nhi của bọn họ.

đấu phá hậu cung full