cô vợ ngốc của tổng tài ác ma

Tác Giả : An Thư Mạn Thể Loại : Ngôn tình, ngược ( ít) sủng, H+, HE Trạng Thái : đã full ( 108 chương) Lalisa là con gái duy nhất của … Truyện Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma của tác giả Quang Vũ. Nghe đồn, Châu Thành có nhà họ Nam Cung giàu có vô ngần, đáng tiếc đại thiếu gia Nam Cung Thiên Ân mắc bệnh hiểm nghèo, là một con bệnh được dự đoán sống không quá 30 tuổi. Người ta còn nói, mấy năm Cô Vợ Ngốc Của Tổng Tài Gia tộc Tiểu Ly 1132 từ 13:14 05/02/2022 Ái Lan nhất thời nghẹn một cục tức, vẻ mặt cô ta vặn vẹo nhăn nhó như gà hóc tóc, miệng há ra ngáp lên ngáp xuống mãi mới nhả ra được một câu: "Em đây là đang thay anh dạy dỗ chị dâu!" Truyện Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma của tác giả Quang Vũ. Thể loại: Ngôn Tình, Ngược. Chương 40: Chương 40: Cô là người phụ nữ ngốc nhất tôi từng gặp. Hiện menu TYT - Ứng dụng đọc và nghe truyện tốt nhất. Danh sách . Truyện Team Dịch TYT; Truyện Mới Đăng; Cô Vợ Nhỏ Bé Của Tổng Tài Ác Ma Full - Chương 70- Website đọc truyện online miễn phí mãi mãi - tamlinh247. Anh còn tưởng chuyện gì, thì ra cô ngốc này lại đòi công bằng với anh trong chuyện này, anh đưa tay cởi trói cho cô rồi hôn nhẹ lên má cô. Partnersuche Für Menschen Mit Geistiger Behinderung. Đánh giá từ 127 lượt Bạn đang đọc truyện Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài của tác giả Thu Phương. Người cha bội tình bạc nghĩa, ruồng bỏ mẹ con Ôn Thục Nhi, bỏ mặc con gái hơn hai mươi năm trời không đoái hoài, thế mà một hôm lại tươi cười tới cửa, sắp xếp hôn sự cho Thục Nhi không muốn liên lụy ông bà ngoại nên gật đầu đồng ý, xung hỉ chứ gì, gả cho cậu ba Hoắc gia chứ gì, chú rể tàn phế sao, không vấn đề gì đã chờ đợi rất lâu rồi, cô cần trở về nhà họ Ôn để lấy lại đồ vật của mẹ cô dung mạo tầm thường, đầu óc ngu ngốc sao,... được thôi, họ nghĩ vậy càng tốt, càng thuận lợi để cô hành động!Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn hoặc Cục Cưng Có Chiêu Add bookmark Ảnh bìa Tác giả Thu Phương Thể loại Ngôn tình Tình trạng Hoàn thành Số chương 814 Nguồn NovelTok Lượt đọc 180,284 Cập nhật 08/05/2021 Cô vợ giả ngốc của Tổng tài – Ôn Thục Nhi Full – Truyện tác giả Thu Phương Ôn Thục Nhi bị ép gả tới nhà họ Hoắc cho cậu 3 tàn phế, nàng có khuôn mặt ai nhìn cũng thấy tạo hoá thật trớ trêu. Đã vậy đầu óc lại ngốc nghếch, thành tích đi học y khoa chỉ vừa đủ qua môn. Nhưng đằng sau vẻ ngoài đó chứa đựng bao nhiêu bí mật.... Advertisement KB Lượt đọc 0 Last edited 30/07/2021 "Khiết Đan! Cố gắng chạy nhanh lên con!"Người phụ nữ cõng một đứa bé gái tầm bốn tuổi và dắt tay một cô bé tầm mười tuổi chạy thụt mạng trong rừng dưới ánh sáng mơ hồ của ánh bé mệt mỏi rã rời đứng lại, dường như cơ thể của cô bé đã mất hết tất cả sức lực vì bọn họ đã chạy hơn một tiếng đồng hồ để thoát khỏi bọn truy sát."Mẹ ơi! Con...con hết chịu nổi rồi, hay mẹ bế em chạy...chạy trước đi!"Người mẹ liền ngắt lời "Không được! Sao mẹ có thể để con ở đây chứ?""Nhưng mà bọn chúng sắp đuổi kịp rồi!"Người mẹ chưa kịp trả lời đứa con gái lớn thì đứa bé nhỏ trong lòng cất tiếng non nớt "Mẹ ơi! Con đói"Cô nhìn đứa bé đầu tóc toàn là bùn sìn tội nghiệp xoa đầu."Tiểu Yên ngoan, một chút nữa rời khỏi nơi này, mẹ kiếm gì đó cho con ăn nhé!""Đúng rồi đó Tiểu Yên! Giỏi không được khóc nhè, nếu khóc nhè mẹ và chị không thương em nữa đâu!"Đứa bé gái khuôn mặt mỉm mủm, dưới ánh trăng mờ mờ cũng có thể thấy được đôi mắt to tròn, lánh lánh như hòn ngọc, cô bé nhìn chị gái điệu bộ rất đáng thương như sợ lời nó của chị mình thành sự thật."Tiểu Yên biết rồi! Tiểu Yên không đói bụng nữa đâu!"Người mẹ và cô bé nhìn đứa bé mỉm cười, đúng là Tiểu Yên của nhà họ thật ngốc nghếch."Đại ca! Bọn chúng ở đằng trước!"Bọn họ đang vui vẻ bên nhau thì bất ngờ nghe thấy tiếng nói thô lổ của bọn truy sát liền giật mình."Chúng ta mau chạy thôi!"Người mẹ vẫn cõng đứa bé trên vai, cầm tay cô bé gái rồi dùng hết sức để chạy. Tuy bã vai cô dường như đã tê liệt cứng ngắt đau nhứt, đôi chân mỏi nhừ như có thể gãy bất cứ lúc nào nhưng bây giờ cô không thể không nhiên trước mặt cô xuất hiện thêm một toáng người đi đến chặn đường mình, cô dừng lại to mắt nhìn chúng, cô liền nhìn lần lượt bên trái đến bên phải đều bị chặn lại hết."Nhã Huệ! Em vì đứa con mất cha đó mà liều cả mạng sống bỏ trốn sao? Em đúng là không biết tốt xấu!"Người đàn ông đứng trước dẫn đầu đoàn người, khuôn mặt lạnh tanh nhìn về người phụ nữ."Dương Kiên! Tại sao anh cứ đeo bám cuộc sống tôi vậy hả? Buông tha cho tôi anh cảm thấy khó khăn lắm sao?"Đôi mắt hắn dâng lên tia hung ác nhìn người phụ nữ."Tại sao? Tại sao em không yêu tôi, không chịu ở bên cạnh tôi? Mộ Tuấn Trạch đã chết bốn năm trước rồi, bây giờ chỉ còn tôi yêu em thôi!"Người đàn bà cười điên loạn hét lên "Dù Tuấn Trạch có chết tôi cũng không bao giờ yêu anh! Trước đây, bây giờ lẫn sau này tôi cũng đều không yêu anh!"Dương Kiên giận dữ, máu hắn sôi sùn sụt ra lệnh "Tách bọn họ ra!"Bọn đàn em hắn liền đi đên tách Mộ Khiết Đan ra khỏi vòng tay cùa Lam Nhã Huệ."Này các người định làm gì! Đừng làm hại con tôi!"Đứa bé trên vai cô cũng bị mấy tên áo đen bắt lấy. Lam Nhã Huệ vùng vẩy, cả người bị đám đàn em của hắn giữ chặt."Thả con tôi ra! Các người là đồ tồi, đồ ác nhân!"Dương Kiên nhìn đứa bé bốn tuổi, đôi mắt động nước mắt khóc thút thít liền đau lòng."Đưa đứa bé đến cho tôi!"Dương Kiên nhận đứa bé từ tay tên đàn em. Hắn sờ vào khuôn mặt nộm phấn dính đầy bùn của cô bé lau đi những giọt nước mắt bé bằng hạt nho."Tiểu Yên ngoan đừng khóc! Ba thương con mà!"Hắn dịu dàng dỗ dành đứa bé đang khóc nức nở, bộ dạng này của hắn chưa một ai thấy qua, hắn chỉ dịu dàng như vậy với Lam Nhã Huệ và đứa con gái Dương Khiết Yên của hắn bé khóc thương tâm nói không rõ chữ "Chú...chú thả mẹ...thả chị hai ra...đừng làm đau họ, Tiểu Yên sẽ...sẽ đau lòng, hức hức!"Đôi mắt hắn bắt đầu chuyển sang hung ác nhìn đứa bé khiến nó sợ hãi càng khóc lớn chỉ vào đứa bé Mộ Khiết Đan gằng giọng "Nó không phải chị của con! Nó là đứa con hoang con nghe không? Con là con của ba, không được thân thiết với nó!"Lam Nhã Huệ giận đến tím mặt hét lên "Khiết Đan không phải là con hoang, nó là con của tôi và Tuấn Trạch, ông mới là kẻ thứ ba giết chết chồng tôi!""Câm miệng!"Dương Kiên chặn lời cô rồi cười lớn "Thì ra là vì nó liên quan đến Mộ Tuấn Trạch nên em quyết định trốn tôi. Vậy thì...tôi sẽ giết chết nó!"Khuôn mặt Lam Nhã Huệ tái nhợt cầu xin "Đừng! Tôi xin anh! Đừng giết nó! Tôi hứa...tôi hứa với anh tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh mà, không trốn nữa...không trốn nữa đâu!"Lam Nhã Huệ vang xin hắn nhưng hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô."Nhưng tôi thấy nó rất chướng mắt! Nhìn thấy nó tôi lại nghĩ đến tên chó chết Mộ Tuấn Trạch kia"Cô khóc lóc vang xin "Hay...hay là anh thả nó đi đi, cho nó đi khỏi nơi đây, được khôn? Rồi tôi và Khiết Yên sẽ đi theo anh!""Không được! Hôm nay tôi phải giết chết nó!"Hắn nhắm cây súng vào đầu Khiết Đan khiến cô bé vùng vằng sợ hãi khóc nấc nhưng chẳng thoát được dưới sự kiềm hãm của hai tên áo đen."Pằng!"Tiếng súng lớn khiến bầu không khí trở nên ngưng trệ."Áaaaa"Cô bé hét lớn khụy cả người xuống vì đạn trúng vào ngay bắp chân. Cũng may đứa bé Khiết Yên nhanh nhão hất cây súng, nếu không viên đạn đã ngay đầu Khiết Đan Nhã Huệ nhìn chân con gái máu chảy đầm đìa mà khóc không ra tiếng vùng vằng hết sức lực khỏi tay của hai tên đàn ông lao đến ôm cô bé."Khiết Đan, Khiết Đan! Con...con có sao không? Đừng sợ, mẹ đưa con đến bệnh viện nhé, ngoan, đừng khóc, mẹ thương!"Khiết Đan đáng thương khóc thút thít trong lòng bà "Mẹ ơi! Con đau...đau quá, hức...hức!Khiết Yên thấy máu chảy ra từ chân chị mình liền khóc nấc lên "Chị...chị ơi! Chị có sao không?"Dương Kiên nhìn đứa bé Khiết Yên như muốn nghiền nát cô, hắn to giọng "Nó không phải là chị của con!"Hắn đề phòng Khiết Yên lại hắn súng nên đã thả cô bé xuống ra lệnh cho bọn đàn em giữ cô lại rồi lần nữa nhắm cây súng đến đầu Khiết thấy tiếng đạn bắn, Lam Nhã Huệ lập tức ôm cả thân người Khiết Đan, viên đạn cứng rắn liền bắn vào đầu cô."MẸ!!!"Hai đứa trẻ thét lớn nhìn bà. Tuy rất rất đau đớn, còn cảm nhận được mùi máu tanh lan tỏa, đôi mắt mơ hồ nhưng cô vẫn cố gắng nhìn Khiết Đan."Khiết...Khiết Đan! Một...một hồi nữa con...con phải..hự...phải nắm lấy cơ...hội chạy thoát, đừng...đừng lo cho mẹ! Hi...hi vọng lớn nhất của...của mẹ là thấy...thấy cả hai chị...chị em con được...được bình an!"Nói rồi bà cố gắng nén cơn đau nhìn về phía khuôn mặt đẫm nước mắt của Khiết Yên, bà thầm nghĩ "Xin lỗi Tiểu Yên của mẹ, mẹ chưa kịp chăm sóc con trưởng thành mà đã rời xa con rồi!Khiết Yên nhìn mẹ mình bị bắn, trong lòng cô đau nhói nhìn mẹ mình chết đi ngay trước mặt mình."MẸ!!!!""Tiểu thư! Cô bị làm sao vậy?"Dương Khiết Yên chợt tỉnh dậy từ cơn ác mộng khủng khiếp đeo bám cô nhiều năm, đôi mắt cô đẫm lệ, trên trán còn lấm tấm mồ hôi chảy gạt tay người hầu ra cả người liền ngồi chống hai chân lại dựa vào thành giường, thân người run rẩy kịch liệt."Có chuyện gì vậy?"Người đàn ông trung niên đi vào, thân hình ông cao lớn nhìn cô gái tội nghiệp trên giường đang co rúm mà xót hầu định trả lời nhưng ông ta vừa nhìn đã hiểu nên thở dài nói "Được rồi! Cô đi ra ngoài đi!"Ông lại gần giường nhìn cô con gái của mình vén những sợ tóc rũ rượi của cô lên. Dương Khiết Yên chợt giật mình nhìn ông, con ngươi liền lóe lên tia sợ hãi kịch liệt lùi thật xa ông Kiên thấy thế liền đến gần, cô hét lên "Tránh xa ra, đồ ác độc, đồ cầm thú, đồ giết người!"Cô sợ hãi khóc nấc lên. Dương Kiên liền vội nói "Được được! Ba không ở đây nữa, ba ra ngoài, con đừng sợ, ba đi liền đây!"Ông lập tức đứng lên đi ra khỏi phòng rồi khép cửa 14 năm rồi, tình trạng của Dương Khiết Yên vẫn như vậy, dù ông có mời bác sĩ tâm lý giỏi nhất thế giới cũng không trị được căn bệnh này của lẽ cô cứ xa lánh, đối xử với ông như tên ác ma đến hết cuộc đời? Rồi sau khi ông chết đi, ai sẽ chăm sóc, lo lắng cho cô đây?Với lại ông ta có vô số kẻ thù không chừng sẽ làm hại đến cô nghĩ ông ta càng đau đầu mệt mỏi về phòng Dương Khiết Yên bình tâm một chút đưa tay lấy tấm ảnh dưới gối của mình lên nhìn. Đôi mắt mèo to tròn xinh đẹp đỏ hoe nhìn ba thân ảnh trước ảnh này là do cô khóc quấy đòi gặp mẹ và chị mình suốt ba ngày ba đêm nên Dương Kiên không còn cách nào khác liền cho người lấy về cho hàng nước mắt lăn dài xuống gò má trắng mịn, giọng nói yếu ớt của Dương Khiết Yên vang lên "Mẹ! Chị! Tiểu Yên nhớ...hức...rất nhớ hai người!"《Nhắc nhẹ với mọi người là truyện này hình thành từ giấc mơ phi logic ngày hôm qua của mình nên mình quyết định dựa theo nó mà viết ra😅》 "Khiết Đan! Cố gắng chạy nhanh lên con!"Người phụ nữ cõng một đứa bé gái tầm bốn tuổi và dắt tay một cô bé tầm mười tuổi chạy thụt mạng trong rừng dưới ánh sáng mơ hồ của ánh bé mệt mỏi rã rời đứng lại, dường như cơ thể của cô bé đã mất hết tất cả sức lực vì bọn họ đã chạy hơn một tiếng đồng hồ để thoát khỏi bọn truy sát."Mẹ ơi! Con...con hết chịu nổi rồi, hay mẹ bế em chạy...chạy trước đi!"Người mẹ liền ngắt lời "Không được! Sao mẹ có thể để con ở đây chứ?""Nhưng mà bọn chúng sắp đuổi kịp rồi!"Người mẹ chưa kịp trả lời đứa con gái lớn thì đứa bé nhỏ trong lòng cất tiếng non nớt "Mẹ ơi! Con đói"Cô nhìn đứa bé đầu tóc toàn là bùn sìn tội nghiệp xoa đầu."Tiểu Yên ngoan, một chút nữa rời khỏi nơi này, mẹ kiếm gì đó cho con ăn nhé!""Đúng rồi đó Tiểu Yên! Giỏi không được khóc nhè, nếu khóc nhè mẹ và chị không thương em nữa đâu!"Đứa bé gái khuôn mặt mỉm mủm, dưới ánh trăng mờ mờ cũng có thể thấy được đôi mắt to tròn, lánh lánh như hòn ngọc, cô bé nhìn chị gái điệu bộ rất đáng thương như sợ lời nó của chị mình thành sự thật."Tiểu Yên biết rồi! Tiểu Yên không đói bụng nữa đâu!"Người mẹ và cô bé nhìn đứa bé mỉm cười, đúng là Tiểu Yên của nhà họ thật ngốc nghếch."Đại ca! Bọn chúng ở đằng trước!"Bọn họ đang vui vẻ bên nhau thì bất ngờ nghe thấy tiếng nói thô lổ của bọn truy sát liền giật mình."Chúng ta mau chạy thôi!"Người mẹ vẫn cõng đứa bé trên vai, cầm tay cô bé gái rồi dùng hết sức để bã vai cô dường như đã tê liệt cứng ngắt đau nhứt, đôi chân mỏi nhừ như có thể gãy bất cứ lúc nào nhưng bây giờ cô không thể không nhiên trước mặt cô xuất hiện thêm một toáng người đi đến chặn đường mình, cô dừng lại to mắt nhìn chúng, cô liền nhìn lần lượt bên trái đến bên phải đều bị chặn lại hết."Nhã Huệ! Em vì đứa con mất cha đó mà liều cả mạng sống bỏ trốn sao? Em đúng là không biết tốt xấu!"Người đàn ông đứng trước dẫn đầu đoàn người, khuôn mặt lạnh tanh nhìn về người phụ nữ."Dương Kiên! Tại sao anh cứ đeo bám cuộc sống tôi vậy hả? Buông tha cho tôi anh cảm thấy khó khăn lắm sao?"Đôi mắt hắn dâng lên tia hung ác nhìn người phụ nữ."Tại sao? Tại sao em không yêu tôi, không chịu ở bên cạnh tôi? Mộ Tuấn Trạch đã chết bốn năm trước rồi, bây giờ chỉ còn tôi yêu em thôi!"Người đàn bà cười điên loạn hét lên "Dù Tuấn Trạch có chết tôi cũng không bao giờ yêu anh! Trước đây, bây giờ lẫn sau này tôi cũng đều không yêu anh!"Dương Kiên giận dữ, máu hắn sôi sùn sụt ra lệnh "Tách bọn họ ra!"Bọn đàn em hắn liền đi đên tách Mộ Khiết Đan ra khỏi vòng tay cùa Lam Nhã Huệ."Này các người định làm gì! Đừng làm hại con tôi!"Đứa bé trên vai cô cũng bị mấy tên áo đen bắt Nhã Huệ vùng vẩy, cả người bị đám đàn em của hắn giữ chặt."Thả con tôi ra! Các người là đồ tồi, đồ ác nhân!"Dương Kiên nhìn đứa bé bốn tuổi, đôi mắt động nước mắt khóc thút thít liền đau lòng."Đưa đứa bé đến cho tôi!"Dương Kiên nhận đứa bé từ tay tên đàn sờ vào khuôn mặt nộm phấn dính đầy bùn của cô bé lau đi những giọt nước mắt bé bằng hạt nho."Tiểu Yên ngoan đừng khóc! Ba thương con mà!"Hắn dịu dàng dỗ dành đứa bé đang khóc nức nở, bộ dạng này của hắn chưa một ai thấy qua, hắn chỉ dịu dàng như vậy với Lam Nhã Huệ và đứa con gái Dương Khiết Yên của hắn bé khóc thương tâm nói không rõ chữ "Chú...chú thả mẹ...thả chị hai ra...đừng làm đau họ, Tiểu Yên sẽ...sẽ đau lòng, hức hức!"Đôi mắt hắn bắt đầu chuyển sang hung ác nhìn đứa bé khiến nó sợ hãi càng khóc lớn chỉ vào đứa bé Mộ Khiết Đan gằng giọng "Nó không phải chị của con! Nó là đứa con hoang con nghe không? Con là con của ba, không được thân thiết với nó!"Lam Nhã Huệ giận đến tím mặt hét lên "Khiết Đan không phải là con hoang, nó là con của tôi và Tuấn Trạch, ông mới là kẻ thứ ba giết chết chồng tôi!""Câm miệng!"Dương Kiên chặn lời cô rồi cười lớn "Thì ra là vì nó liên quan đến Mộ Tuấn Trạch nên em quyết định trốn thì...tôi sẽ giết chết nó!"Khuôn mặt Lam Nhã Huệ tái nhợt cầu xin "Đừng! Tôi xin anh! Đừng giết nó! Tôi hứa...tôi hứa với anh tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh mà, không trốn nữa...không trốn nữa đâu!"Lam Nhã Huệ vang xin hắn nhưng hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô."Nhưng tôi thấy nó rất chướng mắt! Nhìn thấy nó tôi lại nghĩ đến tên chó chết Mộ Tuấn Trạch kia"Cô khóc lóc vang xin "Hay...hay là anh thả nó đi đi, cho nó đi khỏi nơi đây, được khôn? Rồi tôi và Khiết Yên sẽ đi theo anh!""Không được! Hôm nay tôi phải giết chết nó!"Hắn nhắm cây súng vào đầu Khiết Đan khiến cô bé vùng vằng sợ hãi khóc nấc nhưng chẳng thoát được dưới sự kiềm hãm của hai tên áo đen."Pằng!"Tiếng súng lớn khiến bầu không khí trở nên ngưng trệ."Áaaaa"Cô bé hét lớn khụy cả người xuống vì đạn trúng vào ngay bắp may đứa bé Khiết Yên nhanh nhão hất cây súng, nếu không viên đạn đã ngay đầu Khiết Đan Nhã Huệ nhìn chân con gái máu chảy đầm đìa mà khóc không ra tiếng vùng vằng hết sức lực khỏi tay của hai tên đàn ông lao đến ôm cô bé."Khiết Đan, Khiết Đan! Con...con có sao không? Đừng sợ, mẹ đưa con đến bệnh viện nhé, ngoan, đừng khóc, mẹ thương!"Khiết Đan đáng thương khóc thút thít trong lòng bà "Mẹ ơi! Con đau...đau quá, hức...hức!Khiết Yên thấy máu chảy ra từ chân chị mình liền khóc nấc lên "Chị...chị ơi! Chị có sao không?"Dương Kiên nhìn đứa bé Khiết Yên như muốn nghiền nát cô, hắn to giọng "Nó không phải là chị của con!"Hắn đề phòng Khiết Yên lại hắn súng nên đã thả cô bé xuống ra lệnh cho bọn đàn em giữ cô lại rồi lần nữa nhắm cây súng đến đầu Khiết thấy tiếng đạn bắn, Lam Nhã Huệ lập tức ôm cả thân người Khiết Đan, viên đạn cứng rắn liền bắn vào đầu cô."MẸ!!!"Hai đứa trẻ thét lớn nhìn rất rất đau đớn, còn cảm nhận được mùi máu tanh lan tỏa, đôi mắt mơ hồ nhưng cô vẫn cố gắng nhìn Khiết Đan."Khiết...Khiết Đan! Một...một hồi nữa con...con phải..hự...phải nắm lấy cơ...hội chạy thoát, đừng...đừng lo cho mẹ! Hi...hi vọng lớn nhất của...của mẹ là thấy...thấy cả hai chị...chị em con được...được bình an!"Nói rồi bà cố gắng nén cơn đau nhìn về phía khuôn mặt đẫm nước mắt của Khiết Yên, bà thầm nghĩ "Xin lỗi Tiểu Yên của mẹ, mẹ chưa kịp chăm sóc con trưởng thành mà đã rời xa con rồi!Khiết Yên nhìn mẹ mình bị bắn, trong lòng cô đau nhói nhìn mẹ mình chết đi ngay trước mặt mình."MẸ!!!!""Tiểu thư! Cô bị làm sao vậy?"Dương Khiết Yên chợt tỉnh dậy từ cơn ác mộng khủng khiếp đeo bám cô nhiều năm, đôi mắt cô đẫm lệ, trên trán còn lấm tấm mồ hôi chảy gạt tay người hầu ra cả người liền ngồi chống hai chân lại dựa vào thành giường, thân người run rẩy kịch liệt."Có chuyện gì vậy?"Người đàn ông trung niên đi vào, thân hình ông cao lớn nhìn cô gái tội nghiệp trên giường đang co rúm mà xót hầu định trả lời nhưng ông ta vừa nhìn đã hiểu nên thở dài nói "Được rồi! Cô đi ra ngoài đi!"Ông lại gần giường nhìn cô con gái của mình vén những sợ tóc rũ rượi của cô Khiết Yên chợt giật mình nhìn ông, con ngươi liền lóe lên tia sợ hãi kịch liệt lùi thật xa ông Kiên thấy thế liền đến gần, cô hét lên "Tránh xa ra, đồ ác độc, đồ cầm thú, đồ giết người!"Cô sợ hãi khóc nấc Kiên liền vội nói "Được được! Ba không ở đây nữa, ba ra ngoài, con đừng sợ, ba đi liền đây!"Ông lập tức đứng lên đi ra khỏi phòng rồi khép cửa 14 năm rồi, tình trạng của Dương Khiết Yên vẫn như vậy, dù ông có mời bác sĩ tâm lý giỏi nhất thế giới cũng không trị được căn bệnh này của lẽ cô cứ xa lánh, đối xử với ông như tên ác ma đến hết cuộc đời? Rồi sau khi ông chết đi, ai sẽ chăm sóc, lo lắng cho cô đây?Với lại ông ta có vô số kẻ thù không chừng sẽ làm hại đến cô nghĩ ông ta càng đau đầu mệt mỏi về phòng Dương Khiết Yên bình tâm một chút đưa tay lấy tấm ảnh dưới gối của mình lên mắt mèo to tròn xinh đẹp đỏ hoe nhìn ba thân ảnh trước ảnh này là do cô khóc quấy đòi gặp mẹ và chị mình suốt ba ngày ba đêm nên Dương Kiên không còn cách nào khác liền cho người lấy về cho hàng nước mắt lăn dài xuống gò má trắng mịn, giọng nói yếu ớt của Dương Khiết Yên vang lên "Mẹ! Chị! Tiểu Yên nhớ...hức...rất nhớ hai người!"

cô vợ ngốc của tổng tài ác ma